tranh thủ húp lồn đại tẩu ngày vu quy. Trong một ngôi làng nhỏ ở Giang Nam thời nhà Thanh, ngày cưới của Trương gia náo nhiệt cả góc trời. Đại tẩu Tố Lan, vợ của anh cả Trương Hán, lộng lẫy trong bộ hỉ phục đỏ thắm, gương mặt trắng ngần như ngọc, đôi mắt phượng lấp lánh. Nhưng hôm ấy, người chú ý nàng không chỉ là chú rể, mà còn có Trương Vĩnh, em chồng út, một gã trai trẻ phóng túng. Khi mọi người mải mê tiệc tùng, Vĩnh lẻn vào hậu viện, nơi Tố Lan đang nghỉ ngơi trước giờ rước dâu.
Tố Lan ngồi trước gương đồng, váy lụa hơi xộc xệch, lộ bờ vai mịn màng. Vĩnh bước vào, khóa cửa, mắt hau háu: “Đại tẩu đẹp quá, làm sao đệ chịu nổi!” Tố Lan giật mình, lườm hắn: “Vĩnh, ngươi làm gì? Hôm nay là ngày vu quy của ta!” Nhưng giọng nàng run run, ánh mắt lại thoáng chút dao động trước dáng vẻ cao lớn của Vĩnh.
Vĩnh tiến tới, cười đểu: “Đệ chỉ muốn tranh thủ ‘chúc mừng’ đại tẩu trước.” Hắn quỳ xuống, kéo váy Tố Lan lên, để lộ đôi chân thon thả. “Cái lồn của tẩu thế này, đệ phải húp một lần cho đáng!” Vĩnh nói, giọng khàn khàn. Tố Lan đỏ mặt, định đẩy ra, nhưng cơ thể lại mềm nhũn: “Ngươi… đồ vô sỉ, đừng làm bậy!” Nhưng nàng chẳng kháng cự mạnh, để Vĩnh cúi xuống, môi hắn chạm vào chỗ kín.
Tố Lan rên khe khẽ, tay bấu chặt ghế gỗ: “Trời ơi, Vĩnh, ngươi làm ta sướng quá!” Vĩnh càng hăng, lưỡi hắn lướt qua từng chút, khiến Tố Lan run rẩy, váy lụa xô lệch cả. Tiếng nàng thở gấp vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, hòa với tiếng nhạc hỉ xa xa. “Nhanh lên, đệ… đừng để ai thấy!” Tố Lan thì thào, mắt nhắm nghiền.
Chỉ một lúc, Tố Lan cong người, rên to, đạt đỉnh trong cơn khoái lạc. Vĩnh ngẩng lên, lau môi, cười: “Đại tẩu ngon thật, đệ nhớ mãi!” Tố Lan thở hổn hển, lườm hắn: “Ngươi đúng là đồ yêu quái, đi ra mau, đừng để Hán biết!” Vĩnh nháy mắt, lẻn đi, để lại Tố Lan sửa soạn lại váy áo, lòng vẫn rạo rực vì khoảnh khắc cấm kỵ.
