lồn nhiều nước tứa ra ướt nhẹp. Xưởng vẽ nhỏ ở quận 1, Sài Gòn, mùa mưa ẩm ướt, tiếng nước tí tách nhỏ xuống sàn gỗ từ mái dột. Ngọc Lan, 26 tuổi, họa sĩ minh họa, vú căng, lồn múp, tính kìm nén, hay mặc áo rộng che dáng. Trên bàn là bức tranh hoa sen chưa xong, nét vẽ dở dang như chính đời cô, ướt nhẹp vì nước mưa lùa qua khe cửa.
Lan nhận email mời triển lãm ở Paris, nhưng đéo dám đi, sợ đổi đời sẽ hỏng hết. Cô lục thùng đồ cũ, đọc nhật ký: “Em như búp sen, sợ nở sẽ tàn,” lồn ngứa ngáy khi nhớ mấy đêm thèm sướng mà đéo dám làm. Ngón tay cô lướt trên giấy vẽ ướt nhòe, đéo rõ là nước hay mồ hôi, chiếc quần lót ren đỏ – quà sinh nhật chưa mặc – rơi khỏi ngăn kéo, làm cô nứng vl, muốn thử tự sướng một lần.
Lan cởi áo, đứng trước gương toàn thân, lần đầu nhìn thẳng vú bự và bụng cong, tay vuốt từ cổ xuống đùi, giọt nước từ tóc ướt chảy xuống như sông tìm biển. Cô ngồi lên ghế, dạng chân, tay mò vào lồn, ngón giữa xoay nhẹ mép bím, nước dâm tứa ra ướt nhẹp tay: “Đụ mẹ, lồn tao nhiều nước vl!” Cô rên “ư… sướng bím…” tay trái bóp vú, tay phải thọc sâu, ngoáy nhanh, nước lồn chảy xuống ghế, ướt cả sàn. Tiếng mưa át tiếng rên, cô cong người, lồn co giật, nước bắn ra như suối, “Ra rồi… lồn ướt sướng vl!” Lan thở hổn hển, sàn loang lổ nước dâm.
Sáng hôm sau, Lan gửi email đồng ý đi Paris, lồn còn ê ẩm nhưng lòng nhẹ vl. Cô hoàn thành bức tranh sen nở, thêm giọt sương long lanh, cười đểu: “Lồn tao cũng đẹp như tranh.” Triển lãm sau đó, danh thiếp ghi: “Sự ẩm ướt cũng là một vẻ đẹp,” Lan đứng giữa đám đông, váy bó sát khoe vú, biết từ giờ cái lồn nhiều nước này sẽ giúp cô tự tin hơn. Xưởng vẽ vẫn mưa, nhưng giờ là mưa của sướng khoái.
