dùng cặt an ủi cô gái đang khóc. Đêm Seoul lấp lánh ánh đèn, nhưng trong công viên nhỏ gần sông Hàn, không khí nặng nề. Tôi, Park Min-jae, gã Hàn 29 tuổi, tóc đen, dáng chuẩn, vừa chạy bộ xong, ngồi nghỉ trên băng ghế. Trên ghế bên, Kim Soo-jin, cô bạn học cũ, đang khóc nức nở, tóc đen dài rối bù, áo hoodie che nửa mặt. Cô vừa chia tay người yêu, giọng nghẹn ngào khi kể tôi nghe qua tin nhắn. Tôi bước qua, ngồi cạnh, lòng rối bời nhìn nước mắt cô.
Tôi đặt tay lên vai Soo-jin, cô ngẩng lên, mắt đỏ hoe, môi run run. Chẳng hiểu sao, tôi kéo cô sát, lau nước mắt cô, rồi hôn nhẹ lên môi. Soo-jin không đẩy ra, ngược lại, cô ôm chặt tôi, hơi thở nóng rực. Tôi kéo cô vào góc khuất công viên, nơi bóng cây che khuất ánh đèn. Tay tôi luồn vào áo cô, sờ làn da mềm mại, nóng bỏng. Soo-jin run nhẹ, nhưng ánh mắt cô, dù ướt lệ, lại bừng cháy dục vọng.
Tôi đẩy cô tựa vào cây, cởi quần, kéo váy cô lên. Tôi thì thầm: “Đừng khóc nữa, để anh làm em sướng.” Tôi đẩy mạnh, Soo-jin cong người, rên khẽ: “Min-jae, trời ơi… mạnh quá!” Lồn cô chặt khít, nóng rực, làm cặt tôi sướng điên dại. Tôi bóp chặt hông cô, nện sâu hơn, gầm gừ: “Em ngon vãi, lồn thế này, sao thằng kia bỏ em được!” Soo-jin gồng mình, móng tay cào vai tôi, rên to, nước mắt khô đi, thay bằng vẻ mặt sướng khoái.
Cây rung nhẹ theo nhịp, gió đêm lạnh buốt nhưng cơ thể chúng tôi nóng như lửa. Soo-jin quấn chân quanh tôi, hông nhấp nhô đáp lại, như quên hết đau buồn. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, mùi nước hoa nhè nhẹ lẫn vào không khí dục vọng. Tôi thúc mạnh, cảm giác lồn cô siết chặt làm tôi sướng rụng rời. Xong chuyện, Soo-jin tựa vào tôi, thở hổn hển, má hồng rực. Tôi ôm cô, vuốt tóc: “Hết khóc chưa, ngốc?” Cô nhếch môi, lẩm bẩm gì đó, rồi cả hai cười khẽ. Đêm Seoul vẫn sáng, nhưng trong góc công viên này, chỉ có chúng tôi và dư âm nóng bỏng.
