đưa lồn cho chủ nợ đụ để trả nợ cho ba. Trong một khách sạn cũ kỹ ở ngoại ô Bắc Kinh, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy. Tiểu Mai, 21 tuổi, sinh viên đại học, xinh đẹp nhưng mặt đầy lo âu, đứng trước cửa phòng 308. Ba cô, một tay cờ bạc, nợ ông chủ nợ Lý Gia Minh, 45 tuổi, gần 200 ngàn nhân dân tệ. Gia Minh, dân cho vay nặng lãi, béo mũm, giọng khàn khàn, đã gọi Tiểu Mai đến cách trả nợ.

Tiểu Mai gõ cửa, tim đập thình thịch. Gia Minh mở cửa, mặc áo choàng tắm, cười nham nhở: “Em, vào đi, anh chờ lâu rồi!” Tiểu Mai cắn môi, bước vào, váy đồng phục sinh viên ôm sát thân hình. Cô run run: “Anh Lý, ba em nợ, em sẽ trả, nhưng… cho em thời gian!” Gia Minh nhếch mép: “Thời gian? Đưa lồn đây, anh xóa nợ ngay!” Tiểu Mai sững sờ, nhưng nghĩ đến ba bị đánh nếu không trả, cô gật đầu, mắt ngân ngấn.

Gia Minh kéo Tiểu Mai vào phòng ngủ, đèn mờ mờ. Ông ta lột váy cô, đẩy xuống giường, rồi “đụ” cô, hơi thở nặng nề: “Đm, lồn em múp vãi, đáng đồng tiền!” Tiểu Mai cắn răng, rên khe khẽ: “Anh làm nhanh đi, xong thì xóa nợ!” Gia Minh cười khẩy: “Nhanh sao nổi, em ngon thế này!” Tiếng giường kêu cọt kẹt, Tiểu Mai nhắm mắt, chỉ mong mọi thứ qua mau.

Đang cao trào, điện thoại Gia Minh reo – đàn em gọi báo công an kiểm tra khu vực. Ông ta giật bắn, đẩy Tiểu Mai ra, vội mặc quần: “Chết mẹ, công an tới, em mặc đồ nhanh!” Tiểu Mai hoảng loạn, kéo váy lên, tim đập loạn: “Anh nói xóa nợ, đừng nuốt lời!” Gia Minh gầm gừ: “Yên tâm, anh không lừa đâu, nhưng giờ chạy đã!” Ông ta nhét tờ giấy hẹn xóa nợ vào tay cô, rồi chuồn mất.

Tiểu Mai đứng trong phòng, thở hổn hển, vừa tủi vừa nhẹ nhõm. Cô kiểm tra tờ giấy, thấy chữ ký Gia Minh, nghĩ: “Đm, hi sinh thế này, mong ba tỉnh ngộ!” Cô rời khách sạn, trời Bắc Kinh lạnh buốt, nhưng lòng cô nặng trĩu. Về ký túc xá, Tiểu Mai nhắn ba: “Con trả nợ rồi, ba đừng cờ bạc nữa!” Cô nằm xuống, nhìn trần nhà, tự nhủ: “Mọi thứ sẽ qua, phải sống tiếp.” Đêm Bắc Kinh tĩnh lặng, nhưng đời Tiểu Mai vừa trải qua một cơn bão.

đưa lồn cho chủ nợ đụ để trả nợ cho ba
đưa lồn cho chủ nợ đụ để trả nợ cho ba