đụ nàng tiên xuất hiện từ trong tranh. Đêm khuya ở một căn nhà cổ tại Tô Châu, Lý Hạo, một họa sĩ trẻ, ngồi thẫn thờ trước bức tranh tiên nữ mà anh vừa hoàn thành. Bức tranh vẽ một nàng tiên tên Vân Nhi, váy lụa mỏng manh, thân hình mềm mại như nước, đôi mắt long lanh tựa ánh trăng. Đột nhiên, ánh sáng lóe lên, Vân Nhi từ trong tranh bước ra, sống động như người thật. Lý Hạo sững sờ, tim đập thình thịch: “Nàng… nàng là ai?”
Vân Nhi mỉm cười, giọng trong trẻo: “Ta là Vân Nhi, cảm tạ chàng đã vẽ ta.” Nàng tiến lại gần, váy lụa trượt nhẹ, để lộ đường cong khiến Lý Hạo nuốt nước bọt. “Nàng đẹp quá, ta… ta không dám mơ!” anh lắp bắp. Vân Nhi nghiêng đầu, mắt lấp lánh: “Chàng thích ta, phải không? Vậy để ta báo đáp.”
Chẳng đợi Lý Hạo phản ứng, Vân Nhi kéo anh ngồi xuống giường, tay nàng nhẹ nhàng cởi áo anh. “Nàng… làm gì vậy?” Lý Hạo đỏ mặt, nhưng cơ thể đã nóng ran. “Yêu chàng chứ sao,” Vân Nhi thì thào, cởi bỏ lớp lụa mỏng, để lộ thân hình trắng ngần. “Lồn nàng thế này, ai mà chịu nổi!” Lý Hạo thốt lên, giọng khàn khàn, quên cả phép tắc.
Vân Nhi cười khẽ, nằm xuống, kéo Lý Hạo lại gần: “Đụ ta đi, chàng muốn chứ?” Lý Hạo chẳng kìm được nữa, anh hôn ngấu nghiến lên môi nàng, tay sờ soạng khắp cơ thể mềm mại. Anh đẩy mạnh, nhập vào nàng, khiến Vân Nhi rên lên: “Chàng mạnh quá, ta sướng!” Lý Hạo như điên, mỗi cú nhấp làm nàng cong người, mái tóc đen xõa tung trên gối.
Tiếng thở gấp của cả hai hòa vào không gian tĩnh lặng, giường gỗ kêu cọt kẹt. Vân Nhi bấu vai anh, giọng run rẩy: “Nhanh nữa, chàng làm ta muốn chết!” Lý Hạo tăng tốc, mồ hôi chảy dài, đưa nàng lên đỉnh khoái lạc. Xong xuôi, Vân Nhi nằm trong vòng tay anh, thở hổn hển: “Chàng thật lợi hại, ta chưa từng sướng thế!” Lý Hạo cười, ôm nàng: “Nàng là tiên, mà sao hư thế?” Vân Nhi lườm yêu: “Hư với chàng thôi!”
