đã xinh còn bú cu giỏi thì ai chiệu nỗi. Mưa tầm tã ngoài trời, căn phòng trọ mờ ảo ánh đèn vàng. Linh, con nhỏ xinh như búp bê, tóc ướt dính má, đang ngồi trên ghế, mắt lườm thằng Nam. “Mày tính để tao chờ tới sáng à?” Linh nhếch mép, giọng đùa mà khiêu khích. Nam, gã đàn ông cơ bắp, vừa tắm xong, quần đùi lỏng lẻo, cười khẩy: “Chờ gì, nhỏ? Mày mà nổi hứng thì tao chết chắc.”

Linh đứng dậy, váy mỏng dính mưa ôm sát thân hình cong queo. “Chết hả? Để tao xem mày chịu được bao lâu.” Nàng quỳ xuống, chậm rãi kéo khóa quần Nam, mắt nhìn lên, vừa ngây thơ vừa ranh mãnh. “Đã xinh còn bú cu giỏi, mày nghĩ ai chịu nổi hả?” Nam chưa kịp đáp, Linh đã hành động. Miệng nhỏ ấm nóng, lưỡi lướt như vũ điệu, làm Nam cứng người, tay bấu chặt thành ghế. “Đù, nhỏ… mày chơi ác vậy!” Nam rên lên, đầu óc quay mòng.

Nhưng Linh không chỉ giỏi màn dạo đầu. Nàng đẩy Nam ngã xuống giường, cởi phăng áo, để lộ làn da trắng mịn. “Giỏi thì giỏi hết, mày muốn thử không?” Nam đâu chịu thua, lật người đè Linh xuống, hôn hít từ cổ tới ngực, tay lần xuống chỗ ướt át. “Mày ngon thế này, tao địt tới sáng cũng không chán!” Linh cười khùng khục, chân quắp chặt hông Nam, giọng ngắt quãng: “Cứ thử đi, đừng có xin tha!”

Hai cơ thể quấn lấy nhau, giường kêu cọt kẹt, mồ hôi hòa lẫn tiếng rên. Linh lúc dịu dàng, lúc như con mèo hoang, cắn vai Nam, móng tay cào lưng. Nam cũng chẳng vừa, vừa địt vừa thì thầm mấy câu tục tĩu làm Linh bật cười giữa cơn khoái lạc. “Nhỏ này… đúng là yêu tinh, xinh thế mà chơi dữ vậy!” Linh nhướng mắt: “Mày mới biết à? Tao mà đã quất, mày chỉ có nước lé mắt!”

Mưa vẫn rơi, nhưng trong phòng thì nóng như lửa. Tới khi cả hai nằm dài, thở hổn hển, Linh vuốt tóc, cười: “Thấy chưa? Đã xinh, đã giỏi, mày chịu nổi không?” Nam lắc đầu, phì cười: “Chịu gì nổi, tao xin hàng!”

đã xinh còn bú cu giỏi thì ai chiệu nỗi
đã xinh còn bú cu giỏi thì ai chiệu nỗi