cạo lông lồn xong cho nhân viên làm chung đụ. Ở một văn phòng nhỏ xíu giữa lòng Hà Nội, công ty quảng cáo Bão Táp lúc nào cũng rộn ràng như cái chợ. Máy lạnh phà phà, nhưng không khí thì nóng hừng vì deadline dí sát đít. Hương, cô nhân viên thiết kế mới vào, lúc nào cũng rúc đầu vào màn hình, ít nói, ngại ngùng tới mức cả team trêu là “ma nữ văn phòng”. Hương tự ti về bản thân, từ cái dáng gầy nhom tới chuyện “chỗ kín” chẳng bao giờ dám chăm chút vì sợ bị phán xét.
Còn Nam, anh chàng copywriter ngồi bàn bên, thì ngược hẳn. Miệng lúc nào cũng phun ra mấy câu bậy bạ, kiểu “Đm, cái brief này như đống cứt!” mà cả phòng cười ầm. Nam cởi mở, hay bắt chuyện, nhưng Hương toàn lảng, sợ cái kiểu tự tin của Nam làm cô lộ ra sự lúng túng.
Hôm đó, công ty tổ chức liên hoan sau khi chốt được hợp đồng béo bở. Hương bị ép uống vài ly, đỏ mặt tía tai, lỡ buột miệng kể chuyện “cô bé” của mình lùm xùm lông lá, chưa bao giờ dám cạo vì sợ đau. Cả đám cười nghiêng ngả, nhưng Nam chỉ nháy mắt: “Ê, cạo lông lồn có gì đâu mà xoắn, để anh chỉ mày cách!” Hương quê độ, định bỏ chạy, nhưng Nam kéo lại, thì thầm: “Nói thật, tự tin lên đi, mày xinh mà!”
Tối đó, Nam nhắn tin rủ Hương qua nhà, bảo “giúp mày làm đẹp cho tự tin”. Hương run như cầy sấy, nhưng cái sự chân thành của Nam làm cô xiêu. Qua tới nơi, Nam đưa dao cạo với gel, cười đểu: “Mày tự xử đi, anh không nhìn đâu, yên tâm!” Hương vào nhà tắm, vừa cạo vừa chửi thầm: “Đù, sao tao lại để thằng điên này dụ!” Nhưng xong xuôi, nhìn “cô bé” sạch sẽ, Hương thấy khoái chí lạ.
Nam ngồi ngoài, bật bia, trêu: “Xong chưa, cô gái tự tin mới?” Hương bước ra, đỏ mặt, lườm: “Mày đừng có chọc tao nữa, đồ dâm!” Nam cười khà, kéo Hương ngồi xuống, kể chuyện hồi mới vào nghề anh cũng tự ti, bị sếp chửi sml mà vẫn sống sót. Hai đứa nói chuyện tới khuya, cái rào cản của Hương từ từ vỡ ra.
Rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hương dựa vào vai Nam, thì thầm: “Mày thấy tao ổn không?” Nam nhếch mép: “Ổn vãi, để anh kiểm tra coi!” Hai đứa phá lên cười, rồi cái không khí dẫn dắt tới chuyện chẳng ai ngờ. Nam hôn Hương, nhẹ nhàng, rồi cả hai quấn lấy nhau trên ghế sofa. Hương rên khe khẽ: “Nhẹ thôi, đồ con chó!” Nam cười đểu: “Yên tâm, anh ‘chơi’ nhẹ mà!” Mọi thứ cứ thế, tự nhiên, bậy bạ nhưng đầy cảm xúc.
Sáng hôm sau, Hương tỉnh dậy, thấy Nam pha cà phê. “Mày đừng nghĩ bậy, tao không dễ dãi đâu,” Hương lườm. Nam gật gù: “Tao biết, mà mày giờ tự tin hơn rồi, đúng không?” Hương cười, lần đầu tiên thấy nhẹ lòng. Từ đó, hai đứa thành bạn thân, cái kiểu bạn vừa tục vừa thật, chẳng ngại gì nhau nữa.
